Con người không thể tự do quyết định việc mình được sinh ra
trên đời, nhưng ít ra ta có thể tự mình quyết định việc sẽ sống ra sao và chết
thế nào chứ?
Không hẳn vậy.
Bởi ta đâu có sống một mình trên cõi đời này. Vẫn còn những
người khác nữa.
Mình nhớ đã từng đọc đâu đó tâm sự của một nhà văn rằng - thứ kiểm duyệt đáng sợ nhất chính là tự kiểm
duyệt. Ngẫm kỹ mới thấy điều đó đúng, một cách thấm thía, không chỉ trong
việc viết văn. Không cần đến thứ kiểm duyệt gắt gao và hình phạt nhãn tiền thì
người ta vẫn tự kiểm duyệt chính suy nghĩ của mình, kiểm duyệt chính cuộc đời
mình. Nó là một thứ quyền lực mơ hồ nhưng ẩn chứa sức mạnh khủng khiếp, một thứ
từa tựa như: “Lạt mềm buộc chặt.” vậy.
Nhiều khi người ta lựa chọn làm việc này hay không làm việc
khác là bởi vì họ biết những người khác sẽ đồng tình, sẽ chấp nhận. Sống sao
cho đồng lòng với phần đông xã hội thì sẽ dễ sống hơn. Cứ mỗi ngày qua đi chúng
ta lại uốn mình thêm một chút, một chút. Thế nhưng, có thể rất khó để nhận ra,
sống theo cách ấy giống như đang tham gia vào một trò đi trên dây mà ranh giới
giữa việc sống cuộc đời của chính bản thân mình và sống cuộc đời của những người
khác là vô cùng mong manh.
Người chị gái trong câu chuyện thứ ba của cuốn Người ăn chay có
lúc đã chợt đau đớn nhận ra và tự hỏi, liệu bấy lâu nay mình có thực sự sống. Biến
cố liên tiếp xảy ra và việc chứng kiến người em gái héo mòn đi từng ngày khiến
cô nhận ra cuộc sống của mình mới mệt mỏi và bế tắc ra sao. Lý do để cô sống,
dù là trong quá khứ hay hiện tại, hoàn toàn neo vào những thứ bên ngoài chứ chưa
bao giờ là chính bản thân cô.
Người ăn chay là một liên truyện với kết cấu khá đặc biệt. Nó
vừa có thể là một tiểu thuyết hoàn chỉnh, vừa có thể là ba truyện ngắn độc lập
với nhau: Người ăn chay - Vết chàm Mongolia - Cây pháo hoa.
Ba câu chuyện là ba điểm nhìn, ba lát cắt của cuộc sống.
Chúng tưởng như tách rời nhưng lại lặng lẽ đan quyện vào nhau, giống như những
sự kiện xảy ra trong liên truyện, tưởng như đơn giản và nhỏ nhặt nhưng lại ẩn
chứa trong đó một cơn sóng thần mà bất cứ lúc nào cũng có thể cuốn phăng đi tất
cả.
Ở khía cạnh nào đó người đọc có thể thấy Người ăn chay nhuốn một
màu u buồn và tăm tối nhưng ở một phía khác nó cũng có thể là một dòng chảy nhẹ
nhàng mà vô cùng thấm thía.
"Tôi tin rằng con người nên
hóa thành cây cỏ".
Mọi bất hạnh trên đời đều từ con
người mà ra, không phải vậy sao?
Con người ta cứ làm khổ nhau, hành
hạ nhau mà đôi khi còn không tự nhận thức được. Có phải vì vậy mà Yeong-Hye muốn
trở thành một cái cây, để có thể yên bình hòa vào không khí, hòa vào lòng đất.
Rate: 4/5*
P/S: Cái bìa của NXB Trẻ thực sự là
quá xấu.
Thế nên mình đành âm thầm lấy bìa tiếng anh để minh họa cho đỡ hại con mắt vậy.
0 comments