• Home
  • Thời trang
    • Mốt và Xu Hướng
    • Túi và Giầy
    • Street Style
    • Look Book
  • Outfit - Mặc Gì Hôm Nay
  • Đọc - Xem
    • Xem Gì
    • Đọc
  • Sống
    • Du lịch
    • Nghe
    • DIY
  • Liên Hệ

Katty Gal

Cứ là mình thôi!

Showing posts with label doc-xem. Show all posts
"Một đêm thu muộn nọ cậu học trò òa khóc tỉnh dậy. Người thầy hỏi cậu rằng:
- Con mơ thấy ác mộng à?
- Không ạ.
- Hay một giấc mơ buồn?
- Cũng không phải - Cậu học trò đáp - Con vừa có một giấc mơ ngọt ngào.
- Vậy cớ sao con òa khóc?
- Bởi vì cơn mơ ấy, sẽ chẳng thể nào trở thành sự thật..."

                       


Cuộc đời này có nhiều khi thật đáng chán, nhưng cũng có những lúc thật đẹp, và rồi lại thật đáng chán!

Cuộc sống của Sun Woo ổn theo cách riêng của nó. Bề ngoài anh là quản lý khách sạn còn bên trong là tay chân đáng tin cậy của một tên trùm xã hội đen. Anh được việc, luôn giải quyết mọi thứ nhanh gọn và sạch sẽ, theo đúng nguyên tắc, không để bất cứ thứ gì khác xen vào.

Cuộc sống của Sun Woo sẽ vẫn ổn như vậy nếu không có một ngày ông trùm bỗng giao cho anh nhiệm vụ theo dõi cô bồ nhí của ông ta. Một nhiệm vụ nhỏ bé đến nỗi khiến anh ngạc nhiên, nhưng hóa ra nó lại chẳng hề nhỏ bé như anh tưởng.

Sự xuất hiện của người con gái ấy, cô bồ nhí của ông trùm, như một làn gió nhẹ nhàng từ từ len lỏi vào cuộc đời vốn chỉ có đen và trắng của anh. Nhờ có cô mà anh mới nhận ra bên trong mình vẫn còn có những cảm xúc rất người như thế.




Trong một giây anh đã mềm lòng, và chỉ một giây ấy thôi cũng đủ bẻ ngoặt cuộc đời anh sang một ngã khác.

Trên cái ngã rẽ ấy, có lẽ anh đã nếm đủ những vị đắng chát nhất của cuộc đời.

Tại sao lại làm thế với tôi? Sao cuộc đời lại đối xử với tôi như vậy?

Ai trong chúng ta hẳn đều đã từng một lần bật ra câu hỏi ấy. Còn nếu chưa, liệu ta có nên hy vọng rằng sẽ không bao giờ phải làm vậy.
Một cuộc đời chỉ toàn là những ngọt ngào và hạnh phúc. Hãy thử tưởng tượng mà xem.

Nếu ai đã từng uống nước trà mạn thì hẳn sẽ hiểu cái cảm giác, sau vị đắng chát lại là vị ngọt nơi đầu lưỡi. 



"A Bittersweet Life" tưởng như là một câu chuyện đơn giản nhưng lại chạm đến những góc sâu kín nhất trong mỗi con người.

Xem đến giữa chừng có lẽ bạn sẽ có cảm giác "mình đang xem cái quái gì thế này", nhưng đừng bỏ dở, bởi đến cuối cùng rất có thể bạn sẽ cảm nhận được cái dư vị lạ lùng của sự hòa quyện giữa ngọt và đắng.


KATT.
Con người không thể tự do quyết định việc mình được sinh ra trên đời, nhưng ít ra ta có thể tự mình quyết định việc sẽ sống ra sao và chết thế nào chứ?



"Adam ngây thơ, mơ mộng. Kẻ nào muốn đấu lại với con rắn nhiều đầu của bản chất con người phải trả giá một trời thương đau và gia đình hắn cũng phải trả giá cùng hắn! Và chỉ đến khi trút hơi thở cuối cùng anh mới hiểu ra, cuộc đời anh tóm lại cũng chẳng hơn một giọt nước trong đại dương bao la vô tận!

  Nhưng chẳng phải đại dương hình thành từ muôn vàn giọt nước đó sao?"





The Jungle Book là phiên bản live action của Cậu Bé Rừng Xanh. Câu chuyện được xây dựng dựa trên cuốn sách The Jungle Book (1894) của tác giả Rudyard Kipling.

Phim này hiện đang làm mưa làm gió trên khắp các phòng vé trên toàn thế giới và chưa có dấu hiệu bị soán ngôi.



The Jungle Book 2016 nhìn qua thì có vẻ là dành riêng cho trẻ em. Hôm đi xem, mình thậm chí đã đứng trước quầy vé rồi mà vẫn còn lăn tăn, liệu xem phim này thì có trẻ con quá không, vào phòng chiếu lại toàn xem các cháu thiếu nhi cười sằng sặc thì cũng nẫu. Thế nhưng thực tế là không phải nhé.

Phim này người lớn xem có khi lại thích hơn là trẻ con, mà cụ thể là ở Mỹ tỷ lệ người trưởng thành đi xem phim chiếm đa số luôn. Mấy cảnh hành động và rượt đuổi trong The Jungle Book gay cấn và nghẹt thở không khác gì phim hành động. Thậm chí một số đoạn khá khốc liệt, bé nào nhỏ hoặc nhát quá thì phụ huynh cũng nên xem xét kẻo các cháu chết khiếp. Mình nói thật!

Phim có những đoạn khốc liệt và hơi u tối nhưng cũng có nhiều đoạn dí dỏm rất duyên và vô cùng hài hước, đặc biệt là trường đoạn của bác gấu. Bác gấu Baloo chắc là thần tượng mới của tôi quá. Bác siêu cấp dễ thương, đừng thấy bác xám và bự mà kỳ thị bác.


Người lớn và trẻ con đều có thể dắt nhau đi xem phim này. Trẻ con xem để bắt đầu mường tượng phần nào hình ảnh về cuộc sống phía trước. Người lớn xem để ngẫm, để hiểu.

Ngẫm về rừng xanh, về thiên nhiên hoang dã và hung vĩ, về mối quan hệ giữa con người và tự nhiên. Con người thì có gì mà siêu việt, có gì mà đòi đứng trên tất cả. Đừng tự phụ như thế!

Ngẫm về những mối dây tình cảm. Tình thân xuất phát từ đâu, tất cả những huyết thống, những giống nòi liệu có quan trọng đến thế. Sau tất cả, sự yêu thương mới chính là gốc rễ sâu xa nhất.

Ngoài một câu chuyện hay, kỹ xảo ấn tượng thì âm nhạc cũng là một điểm cộng cho phim. Nhạc jazz đã hay lại còn được lồng ý nghĩa rất mượt mà.

Thêm một điều nữa là xin được đề xuất bản phụ đề thay vì lồng tiếng Việt. Mình xem bản phụ đề, nghe giọng lồng tiếng gốc thích mê, thể hiện được trọn vẹn cái hồn của nhân vật. Bản lồng tiếng Việt thấy dân tình xem chê nhiều lắm. Bạn không muốn bỏ lỡ cái giọng ồm ấm tưng tửng của bác gấu Baloo hay lời dụ khị mê hồn của cô đào Scarlett Johansson chứ?

Thế đó, tựu chung lại là nên đi xem ngay đi thôi.





P/S: Thêm một phần théc méc nho nhỏ mang chủ ý cá nhân. Các bạn không cần đọc đâu mình tán nhảm ý mà.
Để tồn tại được trong rừng xanh thì phải có bầy đàn? Đã sống cùng bầy sói thì phải hành xử như sói, dù bản chất khác biệt thì cũng phải cố mà giống hết mức có thể?
Người ta có thể vừa là chính mình vừa hòa với tập thể hay không? Nghe chừng có vẻ ba phải quá.
Tác giả khuyến khích người ta hãy là chính mình, hãy sống và hành động theo cách riêng của mình, cho Mowgli tách khỏi bầy đàn để rồi đến cuối vẫn nhắc lại “bài tuyên truyền” của bầy sói ư?

( Từ “bài tuyên truyền” là mượn cách gọi của bác gấu Baloo nha.)


KATT.



“Sao, cô đã tìm được hạnh phúc cho mình chưa?”


Nếu như mỗi tác phẩm văn chương của Patrick Modiano là một bản nhạc thì Ở quán cà phê của tuổi trẻ lạc lối là một khúc nhạc buồn. Nó đẹp nhưng hoang mang và u sầu quá đỗi.

Những con người trong khúc nhạc ấy là những kẻ lạc lõng, trôi dạt giữa cuộc đời, cố tìm lấy một điểm neo đậu nhưng tuồng như vô vọng.

Cuốn sách có dung lượng ngắn nhưng vô cùng sâu. Nó gợi lên trong lòng người đọc một cảm giác trống rỗng và chông chênh khó tả.

Một cô gái cố trốn chạy những bóng ma quá khứ, những ám ảnh mơ hồ nhưng tất cả chỉ là một vòng lặp vĩnh cửu của thời gian.

Một anh sinh viên biết mình không thuộc về ngôi trường đó, không thuộc về cuộc đời đó, nhưng bản thân anh lại chẳng thể tự quyết định lấy cuộc sống của mình. Anh cứ chờ mãi, chờ có người nói cho anh biết, chờ người ta đẩy anh một cú cuối cùng.

Cuộc đời vô định, bản thân chẳng thuộc về một ai, chẳng thuộc về nơi nào. Người ta cố tìm cách níu giữ, cố tạo ra những mối ràng buộc nhưng chúng quá mỏng manh.

Tác phẩm của Patrick Modiano là một lát cắt chân thực từ cuộc sống. Ông gợi thành hình những xúc cảm mà hẳn là ai cũng từng một lần trải qua nhưng chẳng thể nắm bắt. Để làm được điều đó cần đến tài hoa và sự tinh tế vô cùng. Nhưng, vẫn phải nói thật tình là văn chương của ông không phải gu của mình, bởi với mình nó mơ hồ gợi lên một màu sắc bi quan. Thật lòng là vậy!


KATT.



“Trời ơi tại sao tới giờ tôi mới xem phim này, trong khi phim đã ra từ 2013 lận?” Đây là câu cảm thán đầu tiên của mình sau khi xem xong tập một của phim. Và rất may rằng, cho tới khi xem hết tập cuối, câu cảm thán trên vẫn không hề suy suyển.




Adolescence medley là một bộ phim về tuổi thanh xuân, một bộ phim về những mối tình thơ.

Có lẽ cũng bởi cái suy nghĩ cũ kỹ về phim thanh xuân, rằng lại một phim về tình cảm học trò, quanh quẩn với những điều giản đơn, ngây ngô, kẹo ngọt…mà mình đã bỏ lơ phim tới tận bây giờ, mặc dù phim đã nằm lăn lóc trong ổ cứng từ rất lâu.

Định bụng rằng cứ tải về để đó, khi nào cần thay đổi chút không khí, cần cười một chút thì lôi ra xem, coi như là đổi vị. Thế là sau khoảng thời gian chán ngán với mấy phim bộ dài lê thê, lời lẽ thì đao to mà tình yêu lại zẩm zít vô cùng, mình quyết định nghía tới phim.

Trời đất ơi phim siêu cấp dễ thương, chắc phải trao vương miện phim thanh xuân hay nhất mình từng xem quá.



Adolescence medley đúng chất là một bản hòa ca của tuổi thanh xuân, một khúc nhạc trong trẻo và ngọt ngào quá đỗi.

Trong khúc nhạc đó có lúc thăng lúc trầm, lúc du dương, lúc rộn ràng, gấp gáp. Bạn sẽ bật cười, bạn bất ngờ và bạn sẽ rơm rớm nước mắt. Tất cả những xúc cảm đó được phim đưa tới một cách tự nhiên hết sức, không hề có chút lên gân hay gượng ép.

Xem xong bốn tập phim mình đã lập tức lùng sục xem biên kịch là ai, đặng kiếm thêm vài bộ nữa để dành, mà hỡi ôi chị chỉ viết có vỏn vẹn hai phim ở Hàn Quốc, giờ đã đầu quân cho một đài của Mỹ. Buồn cho mình và mừng cho chị.

Vậy đó, kết luận là bạn phải xem phim này ngay đi thôi, kẻo tới lúc già quá hết cảm nổi thì phí lắm!




“Tại sao cậu lại muốn hẹn hò với mình?”

Đó là bí mật, bí mật nho nhỏ ngọt ngào của những tháng ngày tuổi trẻ!



KATT.

“5cm/s không chỉ là vận tốc của những cánh anh đào rơi, mà còn là vận tốc khi chúng ta lặng lẽ bước qua đời nhau, đánh mất bao cảm xúc thiết tha nhất của tình đầu.”

Bộ phim này mình đã xem từ lâu, giờ nhớ lại thì cũng không rõ tại sao lúc ấy lại chọn xem phim nữa. Cũng không phải là ai đó giới thiệu hay thuyết phục xem, có lẽ chỉ đơn giản là chọn đại một phim anime xem thử coi sao. Khi đó xem xong, ấn tượng về phim chỉ đơn giản hai chữ đẹp và buồn, không suy nghĩ gì thêm và rồi quên bẵng.

Cho tới dạo gần đây, tự dưng thường xuyên bắt gặp lại cái tên 5cm/s, trong đầu mình cố nhớ lại xem cụ thể thì nội dung của nó là gì nhưng không mấy tác dụng, cuối cùng quyết định mò mẫm lôi phim ra xem một lần nữa.

Lần này coi xong phim vẫn đẹp và buồn nhưng không chỉ có vậy. Cũng suy đoán gớm lắm mà chẳng biết có đúng ý tác giả không, hay là toàn do mình tự vẽ hươu vẽ vượn…vậy là đọc nốt cả truyện luôn. Lần này thì rõ rồi, khỏi cần băn khoăn nữa, nên là viết review kép cho các bạn thôi.





Nếu hỏi nên xem phim hay đọc truyện thì mình sẽ nói…hỏi chi mà khó vậy, thôi cả hai cho rồi. Bởi phim và truyện, mỗi thứ đều có đời sống riêng và nét đặc trưng riêng. Xem phim để thấy vẻ đẹp của hình ảnh, để thấy từng nhân vật và những cảm xúc thành hình. Còn đọc truyện, là để sống sâu hơn cùng nhân vật, để cảm nhận rõ từng ngẫm nghĩ và suy tư.

5cm/s, là vận tốc của cánh hoa anh đào rơi, nhưng cũng là bước đi của đời người, dù rất chậm nhưng nếu như không biết nắm bắt, chỉ cần vài lần buông lơi là bao điều tốt đẹp cũng sẽ từng bước vụt tan.

Những lời chưa thể nói ra và những lá thư chẳng bao giờ tới tay người nhận.

Ngay từ đầu, dù là trên chuyến tàu hay khi chuyển tới nơi ở mới, Takaki đã luôn thầm mong Akari đừng chờ mình, đừng nhớ tới mình. Vậy nhưng, bản thân anh lại chẳng thể nào quên.

Takaki không thể dễ dàng bộc lộ cảm xúc của mình với người con gái anh yêu. Akari cố gắng duy trì sợi dây liên lạc giữa họ, nhưng sự giao tiếp ko thể chỉ tới từ một phía. Cuối cùng, cô là người bước tiếp còn anh thì cứ mãi nhìn về quá khứ.

Akari chẳng làm gì sai, cuộc sống là như vậy. Tình cảm cũng giống như một cái cây, cần được tưới tắm và vun vén mỗi ngày. Cô không thể cứ mãi một mình nỗ lực khi mà không chắc người ấy có còn dành tình cảm tương tự cho mình hay không.

Vậy đó, điều gì cần nói ra thì vẫn phải nói, dù khó khăn cỡ nào.




          “Tôi tự hỏi chúng ta nên đi bao xa?
           Liệu chúng ta có thể đi được bao xa?”

Vì cứ hỏi như vậy nên mới khổ, thay vì hỏi thì cứ phải đi cái đã, xem nó tới đâu, vậy có phải tốt hơn không.

Takaki không biết bản thân mình đang tìm kiếm điều gì? Để rồi anh cứ mãi nuối tiếc với những gì bản thân ko thể nắm bắt, mãi chìm trong quá khứ…với cuộc sống mà anh đã có thể có nếu anh tới với Akari.

Bởi vậy, nếu biết là có thể tranh đấu thì hãy tranh đấu tới cùng, bằng không là vô vọng thì thà chọn một kết thúc buồn, còn hơn là một nỗi buồn không bao giờ kết thúc.

P/S: Dù nói vậy nhưng phim đâu quá thê lương, cuối cùng là một cái HE đó chứ. Takaki đã có thể mỉm cười với quá khứ, và sau tất cả anh đã có thể bước tiếp. Vậy nên kết luận là gì: Đừng như Takaki khúc đầu, hãy như Takaki khúc kết.

P/S 2: Câu chuyện có phần buồn và sâu lắng nên review cũng hơi bị sến chút, thông cảm, thông cảm!


KATT.

Sicario ra rạp từ tháng 9/2015, hồi đó xem xong cũng tính viết review mà cuối cùng ngón tay gõ phím cứ bị cái bệnh lười kinh niên ngăn cản. Giờ quyết tâm sẽ đều đặn viết review phim nên liền nhớ ngay tới phim này. Dù muộn nhưng cứ review, để ai chưa kịp xem dịp đó mà giờ có hứng thì tham khảo.

Phim này hồi ra rạp được các nơi PR là phim hành động nghẹt thở…Trời đất, thiệt muốn lộn cái bàn. Chắc cứ phim có bắn nhau, đánh đấm thì là phim hành động tuốt.

Mình dám cá là ai đi coi phim này với tâm thế xem phim hành động giải trí thì kiểu gì cũng chỉ muốn tếch ngay khỏi rạp. Điển hình là phòng chiếu mình ngồi hôm đi coi phim này, phim mới chiếu được tầm hai mươi phút thì đã có hai thanh niên đứng dậy. Vầng, cả phòng chiếu có sáu mạng nhé!




Sicaro là phim mang màu sắc hiện thực, và là một hiện thực vô cùng tàn khốc.

Kể từ những giây đầu tiên của phim cho tới khi kết thúc, mình gần như người dính vào ghế còn mắt dán vào màn hình và ngừng thở theo dõi (vụ ngừng thở tất nhiên là chém gió, nhưng mà bà con có thể tưởng tượng ra đấy, giống như người ta vẫn hay ví von) vì sửng sốt với thế giới hiện thực trong Sicaro.

Phim không phải kiểu hút người xem hết từ tình huống kịch tính này tới tình huống kịch tính khác mà là đem tới một trải nghiệm. Tức là, nếu bình thường mình được cười, được thót tim vì theo dõi nhân vật chính chết đi sống lại, thì lần này được đóng phim luôn.

Chắc chắn sẽ có nhiều người không khoái cái trải nghiệm này cho lắm, bới cái thế giới mà tay đạo diễn cho mình sống thử ấy, không phải màu hồng mà là màu xám đen. Và còn rùng mình hơn nữa, khi bạn nghĩ thêm một chút, rồi bắt đầu ngờ ngợ rằng, rất có thể cái hiện thực tàn khốc đang chạy rần rần trên màn hình ấy, đang thực sự diễn ra đâu đó ngoài kia.

Bối cảnh phim là cuộc chiến chống ma túy vùng biên giới Mỹ - Mexico nhưng ẩn sau đó là cuộc chiến giữa trắng và đen, giữa thiện và ác…A nhầm, lộn sang phim khác rồi, bởi phim này làm gì có trắng và đen, thiện và ác. Ranh giới giữa chúng đã bị xóa nhòa rồi còn đâu.

Nhân vật mà ban đầu mình cứ ngỡ sẽ là anh hùng, là người thực thi công lý thì hóa ra lại chẳng là gì cả. Và, cái được gọi là “công lý” ấy, nên được định nghĩa ra sao cho phải?

Cuối cùng, xin được kết bằng câu nói của Alejandro với nhân vật chính (mà mình lầm tưởng): “Hãy rời khỏi thành phố này vì cô không phải là sói. Nơi đây đã trở thành lãnh địa của loài sói từ lâu mất rồi”.

Trong một diễn biến khác, xin không loại trừ trường hợp, Alejandro thực ra đang nói với chính chúng ta!





P/S: Ai muốn một lần trải nghiệm cảm giác rạp phim tại gia, một mình một cõi thì nên chọn mấy phim kiểu này mà đi xem, lại còn xem vào những suất chiếu cuối trước khi phim rút khỏi rạp thì cứ gọi là đảm bảo.


KATT.

Phía sau nghi can X là một truyện trinh thám. Vâng, nếu như đang tìm một cuốn trinh thám thì lần này bạn rơi vào đúng tổ rồi, không giống như trường hợp Vụ Án – Franz Kapka đâu. Yên tâm. Mình hứa.

Tuy nhiên thì cũng phải cảnh báo luôn đây là trinh thám Nhật, chứ không phải Âu Mỹ, kẻo bà con nhảy nhầm hố. Trinh thám thì cũng có ba bảy đường.


Bìa trước - sau kèm luôn giá cho tiện nhé!


Higashino Keigo, tác giả của cuốn này, là một trong những tác giả viết trinh thám hàng đầu ở Nhật. So với Bạch dạ hành, cuốn khác của cùng tác giả, thì Phía sau nghi can X có vẻ “dễ thương” hơn, nghĩa là ít chữ hơn để phải đọc và ít tiền hơn để rút hầu bao. Tuy nhiên, ít chữ hơn không có nghĩa là ít chất hơn.

Trong trường hợp này, bạn không cần đau đầu chạy đua với tay thám tử trong truyện xem ai tìm ra thủ phạm trước, bởi bạn đã biết tỏng đó là ai rồi (khổ thân tay thám tử). Vấn đề ở đây là, rốt cuộc thủ phạm đã làm gì và làm như thế nào mà dắt mũi được cả đám thám tử điều tra theo ý mình.

Không giống như Sherlock Holmes, thám tử không phải là nhân vật chính trong câu chuyện (khổ thân anh lần nữa), mà lại là hung thủ. Thậm chí mình cũng không dám chắc sau khi đọc tới trang cuối cùng, bạn có thể ghét được kẻ thủ ác hay không.

Một anh giáo dạy toán cấp ba với cái đầu của một thiên tài, có thể làm những gì vì người phụ nữ mà anh ta yêu? Một con người quá tình cảm nhưng cũng quá lạnh lùng. Và thậm chí, thứ tình cảm mà anh dành cho người phụ nữ ấy, liệu có đúng là tình yêu hay không?

Đối với mình thì thứ đem lại trò vui cho một cuốn truyện trinh thám, nói cho cùng, chính là cuộc chơi giữa tác giả và người đọc. Anh có đủ khôn khéo để đánh lừa người đọc đến cùng? Và sau rốt, người ta có cảm thấy hài lòng khi nhận ra mình bị lừa hay không?

Khi đọc tới dòng cuối cùng của cuốn truyện này vào lúc hai giờ sáng, thú thực là mình có chút bực mình. Kiểu như cái quái gì vậy, ai lại chơi như vậy (với ông tác giả) và có cần phải làm tới mức đó hay không (lần này là với anh giáo cấp ba).

Nhưng tới khi ngủ dậy và nghĩ kỹ lại thì mình bắt đầu nguôi ngoai. Cú phốt về thời gian có thể cho qua (mặc dù trong bụng vẫn chưa phục ông tác giả lắm). Còn về phần còn lại, tuy chưa hoàn toàn hài lòng nhưng có thể chấp nhận được. Ít ra thì tác giả không chỉ chăm chăm lừa mình mà còn đưa ra được vài điều đáng để mà ngẫm.

Ai cho con người ta cái quyền phán xét liệu mạng sống của một người có đáng giá hay không?

Tóm gọn lại thì Phía sau nghi can X là một truyện ổn, hấp dẫn, kịch tính, một khi đã bắt đầu đọc thì bạn sẽ khó mà ngừng việc muốn lật sang trang tiếp theo. Và cái đáng trọng của truyện là không chỉ đơn thuần dùng cốt truyện giật gân để câu khách, mà nó còn chứa đựng một vài điều đáng giá.


P/S: À mà phần review ở bìa sau cũng lừa tình phết nhé. Khi đọc xong đoạn đó mình đã mường tượng tới một câu chuyện khác kìa. Nhưng thôi, vì truyện hay nên xí xóa cho qua.


KATT.

Trước tiên xin được...xin hai giây trình bày lý do tại sao lại có bài review này:

Số là bữa trước mình có lang thang trên mạng lựa phim để xem, lơ ngơ thế nào lạc ngay vào một trang có vẻ là bình luận phim. Và đập ngay vào mặt là tiêu đề của phim này: “Like for likes - Mình thích nhau đi”.

Lúc trước xem trailer thì thấy phim cũng có vẻ là có “gì đó”, thế mà ở đây, bạn ad phũ tới mức chỉ chốt gọn một câu đại loại: “không đáng để xem”.

Ơ hay, chẳng có nhẽ…Tệ tới mức không có gì để viết luôn hả?

Xong phía dưới thì thấy tung hô quá trời cho một phim Việt khác ra cùng đợt…Hừm…tới đoạn này là có phần “nghe mùi hư cấu” rồi đây.

Vậy là cuối cùng quyết định lết xác ra rạp coi thử xem sao.


**** Xin được hết phần trình bày hoàn cảnh! ****




Phim này thuộc thể loại Room – Com, tức là phim tình cảm hài, đại loại là kiểu đạo diễn với biên kịch dành tình yêu chan chứa cho các gái hơn là các zai. Nghĩa là cùng họ với các chị em gái: Nhật ký tiểu thư Jones, Notting Hill, Yêu thực sự (Love Actually) đó. Mấy phim này chắc gái nào cũng từng xem qua, hoặc ít nhất là nghe qua.

Vậy nên khi đọc qua một bài báo nước ngoài chê phim là không có bất ngờ, mình đã thoáng nhíu mày. Tất nhiên bất ngờ là một điểm cộng cho phim, nhưng với một phim hài lãng mạn thì cái này có quan trọng quá không.

Đã xác định xem một bộ phim room - com thì chỉ quan trọng nó đáp ứng được tới mức nào những điều người xem mong chờ khi xem thể loại này… Giỏi xuất thần một cái vẫn hơn cái gì cũng làng nhàng, ha!

Nói chung là phim này yêu có, hài có, lãng mạn có…đầy đủ những cung bậc cảm xúc cho một chuyện tình, à quên, ba chuyện tình.

Một cái kết bất ngờ chẳng ai đoán trước được hả. Who cares?

Nói thực chứ mình nghĩ ai xem phim kiểu này mà chả đoán được kết cục. Một cái kết bất ngờ chẳng quan trọng, quan trọng là người ta đi tới cái kết đó như thế nào? Có đủ duyên không?

Và với cá nhân mình thì thấy phim này đã đạt, nghĩa là không phải xuất sắc, nhưng đủ duyên.
Thực tình thì người ta xếp hàng mua vé đi xem Rom-com đâu phải vì hồi hộp, mà thậm chí còn ngược lại.

Cứ thử cuối phim tác giả cho chàng và nàng cùng tèo cho… “thiệt là bất ngờ” coi. Tới lúc đó, có mà dân tình sôi máu a lô xô đập banh luôn cái màn hình. Vậy là vui ha!

Đùa chút chứ phim này xem được đó, không phải hấp dẫn, hồi hộp từng phút nhưng cũng đủ hút để bạn chẳng thể ghé thăm anh WC lúc dở chừng dù đang rất nhớ ảnh.

Hầu hết diễn viên diễn đạt, nghĩa là các anh chị nghĩ gì, không cần phải nói oang oang ra, mà chỉ cần ánh mắt với nét mặt là khán giả đủ hiểu rồi.

Tất nhiên là một phim Hàn thì phim này cũng có sến đấy, nhưng mà sến trong mức cho phép. Nghĩa là quá hợp với những mọt phim Hàn. Còn với những thanh niên “lạnh lùng, băng giá” thì chắc cũng khó chịu.

Nhưng mà…khuyên thật, mình nghĩ mấy zai cũng nên xem, để nằm vùng nắm tình hình ý…Hiểu địch thì mới hạ được địch chứ !


À, còn một cái cuối là khi xem trailer thì mình cứ nghĩ phim sẽ từ đời ảo ra đời thực, nghĩa là facebook phải có vai trò lớn lắm trong công cuộc se duyên. Thế nhưng xem rồi mới thấy mạng xã hội chỉ là gia vị rắc thêm cho gần với thời đại này thôi, đúng là lừa tình thật. À, nhưng mà kể ra thì gia vị cũng không tồi.


KATT.

Gần đây Katt mới có dịp xem Bá vương biệt cơ, bởi phim dài quá, mà mình thì lười. Nhưng khi xem xong thì quả thực là chẳng phí thời gian chút nào.




KHI TỈNH CƠN MỘNG THÌ ĐÃ MUỘN MÀNG


Cô gái nào chẳng từng tơ tưởng về một chàng trai “giấc mộng đời mình”, trước kia thì là bạch mã hoàng tử, còn giờ thì là soái ca.

Mơ mộng đâu có gì sai, mơ mộng có khi còn nâng đỡ tâm hồn, những kẻ chưa khi nào biết nằm mộng chẳng phải là khô cằn lắm sao(ý là tâm hồn đó)? Mà một khi đã mơ rồi, thì phen này phải mơ cho đã, đâu ai đánh thuế ước mơ. Không mơ về hoàng tử, không lẽ mơ về anh lính canh cổng thành?

Vậy đó.

Nhưng, những cô gái ngoài kia ơi, chớ để bản thân nằm mộng quá sâu, bởi khi tỉnh cơn mộng, hiện thực có thể sẽ thất thần tát cho mỗi cô một cú trời giáng.

Thật!

Cô nào tỉnh táo thì nhẹ nhàng mà lắc đầu chép miệng: đời không như là mơ. Còn cô nào đã chót đắm say trong mộng đẹp thì chắc chỉ có nước… “gục”.

Đời phũ phàng vậy đó.

Vậy nên xem phim đi, để thấy mơ thì mơ, nhưng vẫn phải biết khi nào là mơ, khi nào là thực, đâu là sân khấu đâu là đời.

Đừng đâm đầu vào hy sinh cho “soái ca” đời mình, để rồi phút cuối mới sững sờ nhận ra: Ô, không phải “soái ca”, mà hóa ra là tay bán thịt lợn.

P/S: 
Nói thêm cho bạn nào chưa từng nghe tới “Bá vương biệt cơ”, review như vậy nhưng không phải phim ngôn tình bi đâu nha. Bi thì đúng là bi, nhưng mà là bi kịch, bi kịch nặng đó.

Phim dài gần ba tiếng và cũng không phải thể loại dễ nhằn. Vậy nên cảnh báo bà con, cân nhắc kỹ trước khi xem. Không phải kiểu phim tô đời màu hường để giải trí.

Tuy nhiên, tối ngày hồng ấm dịu êm thì cũng chán, đời cũng phải có khi khóc khi cười thì mới đủ vị, phải không bà con?

P/S 2:
Thêm một chút thông tin hoành tráng về phim:

Ngoài việc được bình chọn là Phim Trung Quốc được yêu thích nhất mọi thời đại, "Bá vương biệt cơ" còn là một trong hai phim Trung Quốc lọt vào danh sách 100 phim hay nhất mọi thời đại do tạp chí Time bình chọn.

Phim đã đoạt giải Cành cọ vàng năm 1993 tại Liên hoan phim Cannes.


KATT.

Bữa nay mới đọc xong "Vụ án" của Kapka nên quyết định nhiều lời, review vui một chút để cả nhà dễ bề lựa chọn.





Không phải truyện trinh thám nha cả nhà. Dứt khoát không!

Chỉ định: Nếu bạn là fan của Kapka (đương nhiên, nói thừa quá); hoặc là người ưa suy tư, triết lý, thích đào sâu suy luận tới tầng tầng lớp lớp các ẩn ý…Katt xin đảm bảo “Vụ án” chính là mỏ vàng cho các “cao nhân” thỏa sức đào.

Chống chỉ định: Đọc để giải trí, thư giãn, fan trinh thám thích ly kỳ gay cấn…Đặc biệt chớ có nghĩ đây là quyển sách để đọc trước lúc say giấc nồng nha.

Nếu vẫn ngoan cố, rất có thể bạn sẽ gặp phải những tác dụng phụ điển hình như:

         * Đọc xong mà cứ như chưa đọc;

        * Không khỏi đập đầu xuống gối mà phẫn uất: là mình quá ngu hay tác giả chính là một troller cao thủ  ^-^!!


He he...ngắn gọn vậy thôi đó. Hẹn cả nhà khi Katt nhắm được nạn nhân tiếp theo.

Katt.
  • Older posts →

Facebook

Katty Gal - Túi xách, balo, quần áo thời trang

Bài đăng phổ biến

  • Thời trang tối giản – LESS IS MORE
    Vài năm trở lại đây, cụm từ “thời trang tối giản” được nhắc đến khá nhiều và đã trở thành một xu hướng. Có thể bạn se...
  • 5 lý do ai cũng cần có một chiếc balo
    Nhắc đến balo là chắc hẳn nhiều chị em nghĩ ngay đến mấy cái ba lô cổ lỗ sĩ từ thời đi học. Ngẫm lại thì đúng là bả...
  • Bá vương biệt cơ - Khi tỉnh cơn mộng thì đã muộn màng
    Gần đây Katt mới có dịp xem Bá vương biệt cơ, bởi phim dài quá, mà mình thì lười. Nhưng khi xem xong thì quả thực là chẳng phí thời gian c...
  • Xu hướng thời trang xuân hè 2015 - Cảm hứng từ ren
    Ren vẫn luôn là một trong những sự lựa chọn hàng đầu của phái đẹp khi lựa chọn trang phục. Trong mùa thời trang xuân hè 20...

Instagram

Katt - reading

Anh em nhà Karamazov
it was amazing
Anh em nhà Karamazov
by Fyodor Dostoyevsky
"... con người thường cười cái nhân hậu và tốt đẹp, đấy chỉ là nhẹ dạ..."
tagged: favorites
Quấn-Quít
really liked it
Quấn-Quít
by Romain Gary
Thích cái cười thông minh mà thẳm sâu là hiện thực chua xót này quá đỗi.
tagged: favorites
Trái Tim Bạc Nhược
really liked it
Trái Tim Bạc Nhược
by Javier Marías
tagged: favorites
Người tình
really liked it
Người tình
by Marguerite Duras
tagged: favorites
Nàng Anna xanh xao và nhiều truyện ngắn khác
really liked it
Nàng Anna xanh xao và nhiều truyện ngắn khác
by Heinrich Böll
tagged: favorites
The Shadow of the Sun
it was amazing
The Shadow of the Sun
by Ryszard Kapuściński
tagged: favorites

goodreads.com

Blog Archive

  • ▼  2017 (3)
    • ▼  August (1)
      • A Bittersweet Life - Có gì đâu một cuộc đời ngọt đắng
    • ►  June (1)
    • ►  April (1)
  • ►  2016 (14)
    • ►  April (3)
    • ►  March (10)
    • ►  January (1)
  • ►  2015 (14)
    • ►  May (2)
    • ►  April (6)
    • ►  March (6)
Labels
  • DIY
  • balo
  • mốt và xu hướng
  • phong cách tối giản
  • review
  • street style
  • sách
  • thời trang
  • xem gì
  • đọc gì

Katty Gal

Cứ là mình thôi!

  • Home
Created by ThemeXpose. All Rights Reserved.