Gần đây Katt mới có dịp xem Bá vương biệt cơ, bởi phim dài quá, mà mình thì lười. Nhưng khi xem xong thì quả thực là chẳng phí thời gian chút nào.
Cô gái nào chẳng từng tơ tưởng về một
chàng trai “giấc mộng đời mình”, trước kia thì là bạch mã hoàng tử, còn giờ thì
là soái ca.
Mơ mộng đâu có gì sai, mơ mộng có khi còn
nâng đỡ tâm hồn, những kẻ chưa khi nào biết nằm mộng chẳng phải là khô cằn lắm
sao(ý là tâm hồn đó)? Mà một khi đã mơ rồi, thì phen này phải mơ cho đã, đâu ai
đánh thuế ước mơ. Không mơ về hoàng tử, không lẽ mơ về anh lính canh cổng
thành?
Vậy đó.
Nhưng, những cô gái ngoài kia ơi, chớ để bản
thân nằm mộng quá sâu, bởi khi tỉnh cơn mộng, hiện thực có thể sẽ thất thần tát
cho mỗi cô một cú trời giáng.
Thật!
Cô nào tỉnh táo thì nhẹ nhàng mà lắc đầu
chép miệng: đời không như là mơ. Còn cô nào đã chót đắm say trong mộng đẹp thì
chắc chỉ có nước… “gục”.
Đời phũ phàng vậy đó.
Vậy nên xem phim đi, để thấy mơ thì mơ,
nhưng vẫn phải biết khi nào là mơ, khi nào là thực, đâu là sân khấu đâu là đời.
Đừng đâm đầu vào hy sinh cho “soái ca” đời
mình, để rồi phút cuối mới sững sờ nhận ra: Ô, không phải “soái ca”, mà hóa ra
là tay bán thịt lợn.
P/S:
Nói thêm cho bạn nào chưa từng nghe tới
“Bá vương biệt cơ”, review như vậy nhưng không phải phim ngôn tình bi đâu nha.
Bi thì đúng là bi, nhưng mà là bi kịch, bi kịch nặng đó.
Phim dài gần ba tiếng và cũng không phải
thể loại dễ nhằn. Vậy nên cảnh báo bà con, cân nhắc kỹ trước khi xem. Không phải
kiểu phim tô đời màu hường để giải trí.
Tuy nhiên, tối ngày hồng ấm dịu êm thì cũng
chán, đời cũng phải có khi khóc khi cười thì mới đủ vị, phải không bà con?
P/S 2:
Thêm một chút thông tin hoành tráng
về phim:
Ngoài việc được bình chọn là Phim Trung Quốc
được yêu thích nhất mọi thời đại, "Bá vương biệt cơ" còn là một trong hai phim
Trung Quốc lọt vào danh sách 100 phim hay nhất mọi thời đại do tạp chí Time
bình chọn.
Phim đã đoạt giải Cành cọ vàng năm 1993 tại
Liên hoan phim Cannes.
KATT.
0 comments