“Sao, cô
đã tìm được hạnh phúc cho mình chưa?”
Nếu như mỗi tác phẩm văn chương của
Patrick Modiano là một bản nhạc thì Ở
quán cà phê của tuổi trẻ lạc lối là một khúc nhạc buồn. Nó đẹp nhưng hoang
mang và u sầu quá đỗi.
Những con người trong khúc nhạc ấy là những
kẻ lạc lõng, trôi dạt giữa cuộc đời, cố tìm lấy một điểm neo đậu nhưng tuồng
như vô vọng.
Cuốn sách có dung lượng ngắn nhưng vô cùng
sâu. Nó gợi lên trong lòng người đọc một cảm giác trống rỗng và chông chênh khó
tả.
Một cô gái cố trốn chạy những bóng ma quá
khứ, những ám ảnh mơ hồ nhưng tất cả chỉ là một vòng lặp vĩnh cửu của thời gian.
Một anh sinh viên biết mình không thuộc về
ngôi trường đó, không thuộc về cuộc đời đó, nhưng bản thân anh lại chẳng thể tự
quyết định lấy cuộc sống của mình. Anh cứ chờ mãi, chờ có người nói cho anh biết,
chờ người ta đẩy anh một cú cuối cùng.
Cuộc đời vô định, bản thân chẳng thuộc về
một ai, chẳng thuộc về nơi nào. Người ta cố tìm cách níu giữ, cố tạo ra những mối
ràng buộc nhưng chúng quá mỏng manh.
KATT.
0 comments