"Adam ngây thơ, mơ mộng. Kẻ nào muốn đấu lại với con rắn nhiều đầu của bản chất con người phải trả giá một trời thương đau và gia đình hắn cũng phải trả giá cùng hắn! Và chỉ đến khi trút hơi thở cuối cùng anh mới hiểu ra, cuộc đời anh tóm lại cũng chẳng hơn một giọt nước trong đại dương bao la vô tận!
Katty Gal
Cứ là mình thôi!
The Jungle Book là phiên bản live action của Cậu Bé Rừng Xanh. Câu chuyện được xây
dựng dựa trên cuốn sách The Jungle Book (1894) của tác giả Rudyard Kipling.
Phim này hiện đang làm mưa làm gió trên khắp các phòng vé trên
toàn thế giới và chưa có dấu hiệu bị soán ngôi.
The Jungle Book 2016 nhìn qua thì có vẻ là dành riêng cho trẻ em. Hôm
đi xem, mình thậm chí đã đứng trước quầy vé rồi mà vẫn còn lăn tăn, liệu xem
phim này thì có trẻ con quá không, vào phòng chiếu lại toàn xem các cháu thiếu
nhi cười sằng sặc thì cũng nẫu. Thế nhưng thực tế là không phải nhé.
Phim này người lớn xem có khi lại thích hơn là trẻ con, mà cụ thể là
ở Mỹ tỷ lệ người trưởng thành đi xem phim chiếm đa số luôn. Mấy cảnh hành động
và rượt đuổi trong The Jungle Book gay cấn và nghẹt thở không khác gì phim hành
động. Thậm chí một số đoạn khá khốc liệt, bé nào nhỏ hoặc nhát quá thì phụ
huynh cũng nên xem xét kẻo các cháu chết khiếp. Mình nói thật!
Phim có những đoạn khốc liệt và hơi u tối nhưng cũng có nhiều đoạn
dí dỏm rất duyên và vô cùng hài hước, đặc biệt là trường đoạn của bác gấu. Bác
gấu Baloo chắc là thần tượng mới của tôi quá. Bác siêu cấp dễ thương, đừng thấy
bác xám và bự mà kỳ thị bác.
Người lớn và trẻ con đều có thể dắt nhau đi xem phim này. Trẻ con
xem để bắt đầu mường tượng phần nào hình ảnh về cuộc sống phía trước. Người lớn
xem để ngẫm, để hiểu.
Ngẫm về rừng xanh, về thiên nhiên hoang dã và hung vĩ, về mối quan
hệ giữa con người và tự nhiên. Con người thì có gì mà siêu việt, có gì mà đòi đứng
trên tất cả. Đừng tự phụ như thế!
Ngẫm về những mối dây tình cảm. Tình thân xuất phát từ đâu, tất cả
những huyết thống, những giống nòi liệu có quan trọng đến thế. Sau tất cả, sự
yêu thương mới chính là gốc rễ sâu xa nhất.
Ngoài một câu chuyện hay, kỹ xảo ấn tượng thì âm nhạc cũng là một
điểm cộng cho phim. Nhạc jazz đã hay lại còn được lồng ý nghĩa rất mượt mà.
Thêm một điều nữa là xin được đề xuất bản phụ đề thay vì lồng tiếng
Việt. Mình xem bản phụ đề, nghe giọng lồng tiếng gốc thích mê, thể hiện được trọn
vẹn cái hồn của nhân vật. Bản lồng tiếng Việt thấy dân tình xem chê nhiều lắm.
Bạn không muốn bỏ lỡ cái giọng ồm ấm tưng tửng của bác gấu Baloo hay lời dụ khị
mê hồn của cô đào Scarlett Johansson chứ?
Thế đó, tựu chung lại là nên đi xem ngay đi thôi.
P/S: Thêm một phần théc méc nho nhỏ mang chủ ý cá nhân. Các bạn
không cần đọc đâu mình tán nhảm ý mà.
Để tồn tại được trong rừng xanh thì phải có bầy đàn? Đã sống cùng
bầy sói thì phải hành xử như sói, dù bản chất khác biệt thì cũng phải cố mà giống
hết mức có thể?
Người ta có thể vừa là chính mình vừa hòa với tập thể hay không?
Nghe chừng có vẻ ba phải quá.
Tác giả khuyến khích người ta hãy là chính mình, hãy sống và hành động
theo cách riêng của mình, cho Mowgli tách khỏi bầy đàn để rồi đến cuối vẫn nhắc
lại “bài tuyên truyền” của bầy sói ư?
( Từ “bài tuyên truyền” là mượn cách gọi của bác gấu Baloo nha.)
KATT.
“Sao, cô
đã tìm được hạnh phúc cho mình chưa?”
Nếu như mỗi tác phẩm văn chương của
Patrick Modiano là một bản nhạc thì Ở
quán cà phê của tuổi trẻ lạc lối là một khúc nhạc buồn. Nó đẹp nhưng hoang
mang và u sầu quá đỗi.
Những con người trong khúc nhạc ấy là những
kẻ lạc lõng, trôi dạt giữa cuộc đời, cố tìm lấy một điểm neo đậu nhưng tuồng
như vô vọng.
Cuốn sách có dung lượng ngắn nhưng vô cùng
sâu. Nó gợi lên trong lòng người đọc một cảm giác trống rỗng và chông chênh khó
tả.
Một cô gái cố trốn chạy những bóng ma quá
khứ, những ám ảnh mơ hồ nhưng tất cả chỉ là một vòng lặp vĩnh cửu của thời gian.
Một anh sinh viên biết mình không thuộc về
ngôi trường đó, không thuộc về cuộc đời đó, nhưng bản thân anh lại chẳng thể tự
quyết định lấy cuộc sống của mình. Anh cứ chờ mãi, chờ có người nói cho anh biết,
chờ người ta đẩy anh một cú cuối cùng.
Cuộc đời vô định, bản thân chẳng thuộc về
một ai, chẳng thuộc về nơi nào. Người ta cố tìm cách níu giữ, cố tạo ra những mối
ràng buộc nhưng chúng quá mỏng manh.
KATT.
“Trời ơi tại sao tới giờ tôi mới xem phim
này, trong khi phim đã ra từ 2013 lận?” Đây là câu cảm thán đầu tiên của mình
sau khi xem xong tập một của phim. Và rất may rằng, cho tới khi xem hết tập cuối,
câu cảm thán trên vẫn không hề suy suyển.
Adolescence medley là một bộ phim về tuổi
thanh xuân, một bộ phim về những mối tình thơ.
Có lẽ cũng bởi cái suy nghĩ cũ kỹ về phim
thanh xuân, rằng lại một phim về tình cảm học trò, quanh quẩn với những điều giản
đơn, ngây ngô, kẹo ngọt…mà mình đã bỏ lơ phim tới tận bây giờ, mặc dù phim đã nằm
lăn lóc trong ổ cứng từ rất lâu.
Định bụng rằng cứ tải về để đó, khi nào cần
thay đổi chút không khí, cần cười một chút thì lôi ra xem, coi như là đổi vị.
Thế là sau khoảng thời gian chán ngán với mấy phim bộ dài lê thê, lời lẽ thì đao to
mà tình yêu lại zẩm zít vô cùng, mình quyết định nghía tới phim.
Trời đất ơi phim siêu cấp dễ thương, chắc
phải trao vương miện phim thanh xuân hay nhất mình từng xem quá.
Adolescence medley đúng chất là một bản
hòa ca của tuổi thanh xuân, một khúc nhạc trong trẻo và ngọt ngào quá đỗi.
Trong khúc nhạc đó có lúc thăng lúc trầm,
lúc du dương, lúc rộn ràng, gấp gáp. Bạn sẽ bật cười, bạn bất ngờ và bạn sẽ rơm
rớm nước mắt. Tất cả những xúc cảm đó được phim đưa tới một cách tự nhiên hết sức,
không hề có chút lên gân hay gượng ép.
Xem xong bốn tập phim mình đã lập tức lùng
sục xem biên kịch là ai, đặng kiếm thêm vài bộ nữa để dành, mà hỡi ôi chị chỉ
viết có vỏn vẹn hai phim ở Hàn Quốc, giờ đã đầu quân cho một đài của Mỹ. Buồn
cho mình và mừng cho chị.
Vậy đó, kết luận là bạn phải xem phim này
ngay đi thôi, kẻo tới lúc già quá hết cảm nổi thì phí lắm!
“Tại sao cậu lại muốn hẹn hò với mình?”
Đó là bí mật, bí mật nho nhỏ ngọt ngào của
những tháng ngày tuổi trẻ!
KATT.
Hè lu, hè lu...đã một tuần rồi nhỉ. Trở lại với street style thôi!
Tuần này mình có một băn khoăn, mình có một thắc mắc, rằng là các bạn trẻ đã đi đâu, bận làm gì hết cả mà không thèm đăng hình street style vậy?
Thực tình là mình lựa style đủ chất, đủ gợi cảm (cảm xúc nhé!) muốn mòn con mắt luôn. Nhưng mà lựa được rồi thì rất ưng nhé!
Đơn giản, trẻ trung và có cái gì đó rất hoang dã!
Tinh thần mùa hè đây rồi ☀
Nhìn bạn ý chơi tông giữa kính và áo khoác kìa, chất quá.
Nói chung là gọn nhẹ, không rườm rà, set đồ không hề kén dáng người mặc.
Yep, một chút thể thao và bụi bụi. Tóc tết và xanh rêu phong cách bộ đội, sao lại không nhỉ?
Cá tính ha, nhưng không hề quái.
Bông hồng trên áo và màu son môi đỏ thẫm, thực là quá hút mắt đi.
Ok, mặc dù không thích cái áo nâu lắm nhưng phải công nhận đây là set đồ hiệu quả.
Rất có tác dụng tôn dáng nhé.
Chả biết nói gì bây giờ...chỉ biết thích thôi!
E hèm, sexy back 💋 Quyến rũ quá!
Dù thực tình là mình không chắc cái váy bên trong có phải váy ngủ không nữa, nhưng mà vẫn tham khảo được.
Cô gái ngọt ngào của mùa hè đây rồi.
Nội cái bờ vai đã đủ gợi cảm chết người!
Nhìn thấy style của bạn này là chọn ngay khỏi cần nghĩ nhiều nè.
Thể thao và năng động. Con gái đâu chỉ có nữ tính với dịu dàng.
Rùi, cuối cùng đây! Tuần này chọn được style của zai này để kết khá là ưng nhé:
KATT.
“5cm/s không chỉ là vận tốc của những cánh
anh đào rơi, mà còn là vận tốc khi chúng ta lặng lẽ bước qua đời nhau, đánh mất
bao cảm xúc thiết tha nhất của tình đầu.”
Bộ phim này mình đã xem từ lâu, giờ nhớ lại
thì cũng không rõ tại sao lúc ấy lại chọn xem phim nữa. Cũng không phải là ai
đó giới thiệu hay thuyết phục xem, có lẽ chỉ đơn giản là chọn đại một phim
anime xem thử coi sao. Khi đó xem xong, ấn tượng về phim chỉ đơn giản hai chữ đẹp
và buồn, không suy nghĩ gì thêm và rồi quên bẵng.
Cho tới dạo gần đây, tự dưng thường xuyên
bắt gặp lại cái tên 5cm/s, trong đầu mình cố nhớ lại xem cụ thể thì nội dung của
nó là gì nhưng không mấy tác dụng, cuối cùng quyết định mò mẫm lôi phim ra xem
một lần nữa.
Lần này coi xong phim vẫn đẹp và buồn nhưng không chỉ có vậy. Cũng suy đoán gớm lắm mà chẳng biết có đúng ý tác giả không, hay là toàn do mình tự vẽ hươu vẽ vượn…vậy là đọc nốt cả truyện luôn. Lần này thì rõ rồi, khỏi cần băn khoăn nữa, nên là viết review kép cho các bạn thôi.
Nếu hỏi nên xem phim hay đọc truyện thì
mình sẽ nói…hỏi chi mà khó vậy, thôi cả hai cho rồi. Bởi phim và truyện, mỗi thứ
đều có đời sống riêng và nét đặc trưng riêng. Xem phim để thấy vẻ đẹp của hình ảnh,
để thấy từng nhân vật và những cảm xúc thành hình. Còn đọc truyện, là để sống
sâu hơn cùng nhân vật, để cảm nhận rõ từng ngẫm nghĩ và suy tư.
5cm/s, là vận tốc của cánh hoa anh đào rơi,
nhưng cũng là bước đi của đời người, dù rất chậm nhưng nếu như không biết nắm bắt,
chỉ cần vài lần buông lơi là bao điều tốt đẹp cũng sẽ từng bước vụt tan.
Những lời chưa thể nói ra và những lá thư
chẳng bao giờ tới tay người nhận.
Ngay từ đầu, dù là trên chuyến tàu hay khi
chuyển tới nơi ở mới, Takaki đã luôn thầm mong Akari đừng chờ mình, đừng nhớ tới
mình. Vậy nhưng, bản thân anh lại chẳng thể nào quên.
Takaki không thể dễ dàng bộc lộ cảm xúc của
mình với người con gái anh yêu. Akari cố gắng duy trì sợi dây liên lạc giữa họ,
nhưng sự giao tiếp ko thể chỉ tới từ một phía. Cuối cùng, cô là người bước tiếp
còn anh thì cứ mãi nhìn về quá khứ.
Akari chẳng làm gì sai, cuộc sống là như vậy.
Tình cảm cũng giống như một cái cây, cần được tưới tắm và vun vén mỗi ngày. Cô
không thể cứ mãi một mình nỗ lực khi mà không chắc người ấy có còn dành tình cảm
tương tự cho mình hay không.
Vậy đó, điều gì cần nói ra thì vẫn phải
nói, dù khó khăn cỡ nào.
“Tôi tự hỏi chúng ta nên đi bao
xa?
Liệu chúng ta có thể đi được bao xa?”
Vì cứ hỏi như vậy nên mới khổ, thay vì hỏi
thì cứ phải đi cái đã, xem nó tới đâu, vậy có phải tốt hơn không.
Takaki không biết bản thân mình đang tìm
kiếm điều gì? Để rồi anh cứ mãi nuối tiếc với những gì bản thân ko thể nắm bắt,
mãi chìm trong quá khứ…với cuộc sống mà anh đã có thể có nếu anh tới với Akari.
Bởi vậy, nếu biết là có thể tranh đấu thì
hãy tranh đấu tới cùng, bằng không là vô vọng thì thà chọn một kết thúc buồn, còn
hơn là một nỗi buồn không bao giờ kết thúc.
P/S: Dù nói vậy nhưng phim đâu quá thê
lương, cuối cùng là một cái HE đó chứ. Takaki đã có thể mỉm cười với quá khứ,
và sau tất cả anh đã có thể bước tiếp. Vậy nên kết luận là gì: Đừng như Takaki
khúc đầu, hãy như Takaki khúc kết.
KATT.
Sicario ra rạp từ tháng 9/2015, hồi đó
xem xong cũng tính viết review mà cuối cùng ngón tay gõ phím cứ bị cái bệnh lười
kinh niên ngăn cản. Giờ quyết tâm sẽ đều đặn viết review phim nên liền nhớ ngay
tới phim này. Dù muộn nhưng cứ review, để ai chưa kịp xem dịp đó mà giờ có hứng
thì tham khảo.
Phim này hồi ra rạp được các nơi PR
là phim hành động nghẹt thở…Trời đất, thiệt muốn lộn cái bàn. Chắc cứ phim có bắn
nhau, đánh đấm thì là phim hành động tuốt.
Mình dám cá là ai đi coi phim này với tâm
thế xem phim hành động giải trí thì kiểu gì cũng chỉ muốn tếch ngay khỏi rạp.
Điển hình là phòng chiếu mình ngồi hôm đi coi phim này, phim mới chiếu được tầm
hai mươi phút thì đã có hai thanh niên đứng dậy. Vầng, cả phòng chiếu có sáu mạng
nhé!
Sicaro là phim mang màu sắc hiện thực, và
là một hiện thực vô cùng tàn khốc.
Kể từ những giây đầu tiên của phim cho tới
khi kết thúc, mình gần như người dính vào ghế còn mắt dán vào màn hình và ngừng
thở theo dõi (vụ ngừng thở tất nhiên là chém gió, nhưng mà bà con có thể tưởng
tượng ra đấy, giống như người ta vẫn hay ví von) vì sửng sốt với thế giới hiện
thực trong Sicaro.
Phim không phải kiểu hút người xem hết từ
tình huống kịch tính này tới tình huống kịch tính khác mà là đem tới một trải
nghiệm. Tức là, nếu bình thường mình được cười, được thót tim vì theo dõi nhân
vật chính chết đi sống lại, thì lần này được đóng phim luôn.
Chắc chắn sẽ có nhiều người không khoái
cái trải nghiệm này cho lắm, bới cái thế giới mà tay đạo diễn cho mình sống thử
ấy, không phải màu hồng mà là màu xám đen. Và còn rùng mình hơn nữa, khi bạn
nghĩ thêm một chút, rồi bắt đầu ngờ ngợ rằng, rất có thể cái hiện thực tàn khốc
đang chạy rần rần trên màn hình ấy, đang thực sự diễn ra đâu đó ngoài kia.
Bối cảnh phim là cuộc chiến chống ma túy
vùng biên giới Mỹ - Mexico nhưng ẩn sau đó là cuộc chiến giữa trắng và đen, giữa
thiện và ác…A nhầm, lộn sang phim khác rồi, bởi phim này làm gì có trắng và
đen, thiện và ác. Ranh giới giữa chúng đã bị xóa nhòa rồi còn đâu.
Nhân vật mà ban đầu mình cứ ngỡ sẽ là anh
hùng, là người thực thi công lý thì hóa ra lại chẳng là gì cả. Và, cái được gọi
là “công lý” ấy, nên được định nghĩa ra sao cho phải?
Cuối cùng, xin được kết bằng câu nói của Alejandro
với nhân vật chính (mà mình lầm tưởng): “Hãy rời khỏi thành phố này vì cô không
phải là sói. Nơi đây đã trở thành lãnh địa của loài sói từ lâu mất rồi”.
Trong một diễn biến khác, xin không loại
trừ trường hợp, Alejandro thực ra đang nói với chính chúng ta!
P/S: Ai muốn một lần trải nghiệm cảm giác
rạp phim tại gia, một mình một cõi thì nên chọn mấy phim kiểu này mà đi xem, lại
còn xem vào những suất chiếu cuối trước khi phim rút khỏi rạp thì cứ gọi là đảm
bảo.
KATT.
Hề lu, sau một tuần chúng ta lại được gặp nhau!
Tuần này thời tiết ấm lên nhiều rồi, thậm chí trong Nam còn đang nóng chảy mỡ ra ý nhỉ, vậy nên tuần này Katt sẽ lựa những bộ nhẹ nhàng thoáng mát hơn.
Nghĩ tới lại sắp sang mùa mới, lại sắp phải sắm đồ mới làm mình thấy đau ví quá =)))!
Ok! Ok! Đồng ý là cây này không được thực tiễn cho lắm, nhưng mà bạn ý đẹp như vậy, khung hình thì lại quá sức thơ...bỏ qua sao nổi.
Dành cho nàng nào thích tông ghi và sự đơn giản, năng động.
Thực ra thì mình không thích màu xanh bộ đội lắm, nhưng mà trong trường hợp này thì là một sự kết hợp khá ổn, chiếc áo khoác làm cho bộ đồ có điểm nhấn, còn mái tóc và cặp kính tạo ra sự dung hòa.
Ngoài việc phần trên hơi bị "xôi thịt" tý thì nói chung đây là một bộ có thể ứng dụng được.
Òa, đơn giản nhưng màu sắc thực sự rất hài hòa, mình nghĩ là ai cũng có thể sắm cho mình một cây, mặc được trong nhiều trường hợp.
Một chút kẹo ngọt cho các cô nàng thích sự dịu dàng, nữ tính!
Mới nhìn có thể bạn sẽ chê nó xuề xòa, nhưng mà đôi khi cũng cần một chút hoang dã để cảm thấy tự do, nhất là khi đi dã ngoại, nghỉ ngơi.
Theo chiều hướng thoáng mát dần đều, đây là gợi ý không tồi cho thời tiết sắp tới.
Đây rồi, quyến rũ mà vẫn lịch sự nhé, công sở hay đi chơi đều ổn.
Còn đây, đơn giản thôi nhưng mình rất thích, thoải mái và đủ hài hòa.
Và cuối cùng, như thông lệ, pic cuối dành cho chàng trai của tuần:
KATT.
Bài đăng phổ biến
-
Vài năm trở lại đây, cụm từ “thời trang tối giản” được nhắc đến khá nhiều và đã trở thành một xu hướng. Có thể bạn se...
-
Nhắc đến balo là chắc hẳn nhiều chị em nghĩ ngay đến mấy cái ba lô cổ lỗ sĩ từ thời đi học. Ngẫm lại thì đúng là bả...
-
Gần đây Katt mới có dịp xem Bá vương biệt cơ, bởi phim dài quá, mà mình thì lười. Nhưng khi xem xong thì quả thực là chẳng phí thời gian c...
-
Ren vẫn luôn là một trong những sự lựa chọn hàng đầu của phái đẹp khi lựa chọn trang phục. Trong mùa thời trang xuân hè 20...
Katt - reading
"... con người thường cười cái nhân hậu và tốt đẹp, đấy chỉ là nhẹ dạ..."
tagged:
favorites
by Romain Gary
Thích cái cười thông minh mà thẳm sâu là hiện thực chua xót này quá đỗi.
tagged:
favorites